31 tháng 10, 2011
30 tháng 10, 2011
CỤ ĐỒ NHAM
Bình sinh không biết chữ
Nên được phong “Cụ Đồ”Trời đùa như con nít
Vừa chửi vừa hoan hô!
Mù chữ nên phải khỏe
Thịt nổi bắp, vai uĂn nhiều mà gạo ít
Đói quá hóa lù đù!
Từng nửa đời khai khoáng
Quặng sắt với quặng chìCách Mạng, đồn Tây vỡ
Hai tay trần, cụ đi.
Dạt vào làng Sơn Cốt
(Cũng hay cái làng này
Đểu nhưng không đểu lắm)
Trong họa còn cái may!
Lấy vợ, đẻ con gái
Mù chữ nên phải hènVợ chửi, con gái chửi
Chỉ cười, toàn lợi đen!
Là xã viên hợp tác
Không biết cấy, biết càyKhông phát bờ, cuốc góc
Chỉ gánh phân là hay.
Nằm xuống cũng trống phách
Cũng sáo nhị, đêm ngày Sống hát câu nước chảy
Chết ca bài mây bay!
Sơn Cốt giờ khác lắm
Nhộn nhịp và hoang tànBao kiếp người phai lãng
Chỉ còn chuyện Đồ Nham!
27 tháng 10, 2011
BÃO XA
Một đám mây như đứa trẻ xa nhà
Lòng buồn chán, chỉ mong trời nổi bão.
Nó khóc ngu ngơ, nó cười mếu máo
Tấp tểnh bay theo phía gió chết lâu rồi.
Giờ thì chỉ còn trắng thế mà thôi.
Cay nghiệt, oan khiên đóng băng từng khối vụn.
Chẳng tơ hào một đồng xu ham muốn.
Nhặt nhạnh loanh quanh mới với cũ tha hồ.
Ơ này hương bay, dìu dặt tuổi ma cô
Chìm khuất sau lưng những ngày xưa huyên náo
Bữa tiệc ma trơi
cuối ngõ về
lạo xạo.
Ai lập lòe? Ai rực rỡ cùng ai?
Trời như mối tình đã quá cũ, tàn phai.
Không có bão khuôn mặt buồn son phấn
Môi chỉ đỏ khi cuối lòng uất hận
Những bước đi khô héo lạ lùng.
Bão sẽ về căn nhà gió lật tung
Cây xao xác, mà lòng không nguội lạnh
Những tia chớp cuối mùa thu lóng lánh
Họa đâu đây soi tỏ những mặt cười.
Một đám mây buồn chán ở trên trời
Lòng hớn hở khi bão vừa nổi dậy.
Rồi sau đó lại bâng khuâng biết mấy.
Mong bão gần, mong bão nổi từ xa.
27-10-2011
19 tháng 10, 2011
VÀ CẢM THẤY HỌ KHÔNG TRẺ CHÚT NÀO
Tôi được nhà văn Nguyễn Lập Em nhờ đọc giùm và "cho ý kiến" về tập truyện ngắn "ĐÓA HOA THỦY TINH" của các cây bút trẻ An Giang mà không khỏi băn khoăn. "Đọc giùm" thì được, nhưng còn "cho ý kiến" thì quả là khó khăn. Khó khăn là vì tôi chưa hề biết một chút gì về các tác giả, ngoài một vùng quê trù phú và hào phóng, vừa có sông nước, đồng lúa trù phú, vừa có núi non trập trùng, và một đội ngũ nhà văn, cũng điệp trùng như Cấm Sơn, Thoại Sơn, trong Thất Sơn hảo hán... Những Đặng Thư Cưu, Ngô Khắc Tài, Nguyễn Lập Em... rồi Hồ Thanh Điền, Trần Thế Vinh, Trịnh Bửu Hoài, Mai Bửu Minh, Trương Công Thuốt... miệt mài cày xới, mải mê thu hoạch trên miền đất đỏ sậm phù sa, mà tôi luôn yêu mến, cảm phục. Cuộc sống trượt đi quá nhanh, những biến động về kinh tế, kéo theo những đổi thay về tâm lý con người, hoàn cảnh xã hội, nếu không đề phòng, rất dễ bị sa vào cái nhìn cũ kỹ, lạc hậu.
14 tháng 10, 2011
4 tháng 10, 2011
THÁI LAN TRONG MẮT TÔI
PÉDÉ - ĐẶC SẢN THÁI LAN
Nghệ sĩ PÉDÉ Thái Lan đang hát (nhép) bài hát Việt Nam.
3 tháng 10, 2011
XIN ANH CỨ TIẾP TỤC CUỘC GIANG HỒ CỦA RIÊNG ANH!
Thật buồn!
Tối ngày 28-9-2011, tôi đáp chuyến bay của hãng Hàng không Qatar sang Băng Cốc, Thái Lan, có ai ngờ, cũng vào giờ ấy, Anh Chim Trắng đã ra đi. Suốt những ngày ở Thái Lan, tôi đã không liên lạc về nước, kể cả gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, vì thế, đêm nay mở mạng ra đọc, tôi mới biết Anh đã qua đời, đúng hơn, Anh đã lìa bầy!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)