12 tháng 12, 2009

THƠ TRONG CƠN SỐT


Bình thường ta không thấy
Nhưng ở đây rất nhiều vệt loằng ngoằng
Màu cỏ tía nhòa với màu vàng chết
Hồn người nhởn nhơ, đom đóm tung tăng.

Ta tiễn em qua vạch đỏ
Rồi quay lại không còn gì nữa
Chân bể tươi hồng một tấm gương soi

Sốt!
Cơn mê man cơ hồ không tỉnh nổi
Thân nhiệt nóng ran, đá lạnh bên sườn
Nhắm mắt lại gặp cánh đồng sợ hãi
Lạnh lẽo bò cô đơn...

Miên man, miên man, miên man ...
Rẽ đâu đó gặp dị hình bóng ma
Mò mẫm trong ký ức
Ta đi tìm tình yêu
lại gặp đàn bà.

Đừng nắm tay ta, cứ để ta như thế
Đừng gọi tên ta, tên ta là gì
Sau mười giờ, hoặc nhiều hơn nữa nhỉ
Chìm đi, chìm đi, chìm đi...
Chìm...
đi!

Đêm 9-12