22 tháng 7, 2013

ĐÀ LẠT MỘT MÌNH

Cho Phương

Bên kia đường người ta đứng đợi nhau
Lặng lẽ bên này, anh không chờ ai cả
Trời se lạnh, nghe xạc xào bầy lá
Điện thoại mở ra, bấm số lại cất vào!

Anh cũng biết mình vô lý làm sao
Đã bảo thôi! Thôi đừng vô lý nữa
Ngôi nhà ấy ánh đèn tràn ra cửa
Người đi ra vô tình ngó sang đây!

Anh biết mình đi qua bữa tiệc say
Nhưng lại trót để cho mình tỉnh quá
Kìa màu áo lướt qua thành xa lạ
Bóng dốc nghiêng đổ xuống bóng anh rồi!

Anh biết mình như cây khế mồ côi
Hoa cứ nở, trái cứ vàng chua ngọt
Rồi cứ đứng một mình nghe tiếng hót
Bầy chim đêm về tổ dỗi hờn nhau.

Không đứng chỗ này, anh biết trở về đâu
Bên kia đường, người đợi nhau đã gặp
Anh chỉ có một chỗ này Đà Lạt

Đứng một mình lẫn với bóng người đi!

12-7

1 nhận xét: