13 tháng 4, 2010

CHỊ THIẾT NGƯNG

CHỊ THIẾT NGƯNG


Nhà văn nữ Trung Quốc Thiết Ngưng sinh ăm 1957. 49 tuổi (năm 2006) chị được bầu làm Chủ tich Hội Nhà văn Trung Quốc. Thiết Ngưng là vị chủ tịch thứ 3 trong lịch sử nền văn học cộng sản TQ, mà tiền nhiệm là hai nhân vật cực kỳ to lớn: Mao Thuẫn và Ba Kim.
Thiết Ngưng viết văn xuôi, truyện ngắn, tiểu thuyết.
Xin trích một đoạn văn của Thiết Ngưng:

"...Kiều ôm thằng Hữu. Thằng Hữu cảm thấy Kiều ôm rất chặt, tim nó đập mạnh hơn.
Kiều buông thằng Hữu ra, ghếch chân lên sập, chống tay nằm nghiêng, đưa mắt nhìn thằng Hữu nói:
- Lên đi chứ.
Thằng hữu cũng ghếch chân lên sập. Kiều bắt đầu cởi cúc áo.
Thằng Hữu cũng cởi cúc theo.
Kiểu cởi hẳn áo.
Thằng Hữu cũng cởi áo.
Kiều nằm xuống kéo cái chăn đơn đắp lên người mình, rồi vén chăn bảo thằng Hữu chui vào chăn.
Thằng Hữu chui vào chăn, sờ thấy cặp đùi Kiều để trần. Cặp đùi để trần của Kiều chà vào quần thằng Hữu. Kiều nói:
- Sao mày không cởi quần ra mà chỉ cởi áo, không muốn chơi à? Đã nói rồi thôi.
- Thế này thôi, đắp chăn cởi quần hay không thì ai nhìn thấy. Thằng Hữu nói.
Không phải là để cho ai nhìn, mà để chúng mình chơi. Đây là chuyện của hai ta.
Thằng Hữu vẫn không chịu cởi. Kiều giúp nó cởi dây rút. Thằng Hữu nói:
- Đừng cởi, Kiều làm buồn lắm. Để em tự cởi.
Kiều sờ khắp người thằng Hữu đang trần truồng. Thằng Hữu nói:
- Rồi sao nữa?
Kiều nằm ngửa nói:
- Tao nằm thế này, mày phải làm gì lẽ nào không biết? Chuyện chó mèo cũng biết làm.
Thằng Hữu thoáng hiểu, nhưng nó cứ nằm ngử bất động, hai tay kẹp chặt.
Kiều sờ soạng khắp người thằng Hữu, sờ đến một chỗ bỗng tay Kiều dừng lại, hỏi:
- Mày thử nghĩ xem, tại sao chỗ này của mày lại thừa ra, mà của tao lại không có? Tại sao lại thừa ra, tại sao lại không có? Tao nói mà mày vẫn không biết à? Đồ ngu, ngu chết đi được! Sau này liệu tao còn cần máy nữa không?
Kiều vừa nói, tay vẫn ấp vào chỗ ấy của thằng Hữu, thằng Hữu thấy chỗ ấy của nó có bàn tay của Kiều; Kiều lật người thằng Hữu lại..."
(Mùa Hái bông)
(Kiều là cô bé 15 tuổi, còn Hữu là chú bé 10 tuổi)


"Chúng tôi sang một gian khác, tôi lột hết áo quần của Hoà ra, tôi cũng cởi hết, vào thật sâu, cho đến khi chúng tôi biến thành hai con khỉ bằng đất, chúng tôi trần trưồng lấm lem ngồi ở giường, đầu óc tôi cảm thấy Hoà thật đáng thương. Nhưng Hoà lại tỏ ra thoả mãn, hai bầu vú lấm lem vẫn vểnh lên trước ngực, lúc quay bên này, lúc ngoắt bên kia..."
(Đối diện - truyện ngắn)

...

Còn nhiều đoạn như thế lắm.
Rất may cho Thiết Ngưng là chị sinh ra ở Trung Quốc. Ở đât nước tôi mà viết như thế chắc chắn là bị nhà quản lý lên án, bị báo chí "chân chính" chế biến để tiêu hoá rồi, làm gì có chuyện được giữ chức Chủ tịch Hội nhà văn và ung dung vào ngồi ghế đại Lễ Đường Nhân dân Trung Nam Hải với tấm thẻ: Uỷ viên dự khuyết Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc?
Làm nhà văn ở một nước lớn cũng sướng thật!
Ngả mũ! Ngả nón!

11 tháng 4, 2010

Hợm... mép!

 




HỢM MÉP (!)

Tôi đọc trong blogs, thấy có bài chê trách và phản đối đám tang của một ông quan rùm beng. Bài ấy nhằm phê phán thói xấu của người có tiền, lúc chưa chết thì thoắt cái rút túi 2 triệu ra, khi chết thuê dàn kèn trống đắt tiền, um sùm. Lúc còn sống thì không tôn giáo, khi chết đi lại cầu kinh, tụng niệm. Đó là loại người “hợm tiền, hợm của”.
Tôi lại đọc bài khác thấy nhà báo phê phán “nude từ thiện”. Ấy là các cô gái sẵn có sắc, có đùi, có bướm… tụt quần ra để làm đủ thứ, trong đó lại đi “làm từ thiện”. Thứ đó gọi là hợm gì? Tôi tạm đặt là “hợm đùi, hợm… vú”.
Còn có lọai hợm gì nữa nhỉ?
Tôi đem chuyện này ra quán cà phê, nói chuyện với một anh cựu nhà báo, lớn tuổi hơn tôi, từng làm báo với nhau, giờ anh về hưu. Anh nghe xong, mỉm cười:
- Cậu nghe câu chuyện này nhé?
Có ba người phụ nữ. Bà A: tắt kinh; Bà B: tiền mãn kinh: Bà C (chị C) “còn trong đội tuyển”, ngồi tranh luận  với nhau. Đề tài cũng rất … hấp dẫn: dương vật được cấu tạo bằng gì? Vì “cùng một sự vật tồn tại nhiều góc nhìn khác nhau” nên:
- Bà A : bằng thịt!
- Bà B: bằng gân.
- Chị C: bằng xương.
Cuộc tranh luận bất phân thắng bại. Đến nỗi, các bà phải nhờ đến… quan tòa. Quan “phụ mẫu chi dân” là một người thanh liêm, từng trải, nhận xử vụ này. Lần lượt ông cho gọi các “đương sự” vào phòng kín để… giám định bằng thực tế của…chính quan, cho nó khách quan.
Bà A vào trước. Sau khi “kiểm tra”, nhìn quan hớn hở: “Bẩm quan, “nó” bằng thịt đấy ạ. Quan gật đầu, bảo mõ tòa: “Ghi vào: bằng thịt!”.
Kế đến bà B. Bà B: thưa quan lớn, đây là gân chứ ạ? Quan gật đầu: “Mõ tòa đâu, ghi lại: “bằng gân”.
Người sau cùng là chị C. Chị này còn trẻ, lại nóng nảy, xông ngay vào… giám định quan lớn.  C “thao tác” vài cái, nhìn vào đôi mắt lim dim của quan tòa mà hỉ hả: “Chả bằng xương thì bằng gì đây? Thưa quan!”. Quan tòa gật đầu, nhìn sang anh mõ tòa: Bằng xương chứ gì nữa mà không ghi biên bản?!”.
Tóa phán: Cả 3 đều đúng!
            Tôi nhìn ông bạn, lắc đầu:
- Bịa quá!
- Nhưng mà cái ông quan tòa “của tớ” cũng là một tay hợm… Là-vì-rằng-thì-là y tưởng y có quyền nói, thì nói gì cũng được. Đó là bệnh hợm…
- Hợm gì?
- HỢM MÉP!

10 tháng 4, 2010

CHẲNG PHẢI SỪNG, CŨNG PHẢI TAI


Chúa Sơn Lâm đang đi dạo trong rừng thì một con vật nào đó chạy ngang qua vô ý, để sừng của mình đâm phải sườn của Chúa Sơn Lâm. Bực mình, Chúa Sơn Lâm ra sắc lệnh:  "Nội trong 3 ngày tới, tất cả những con vật nào có sừng, đều không được phép cư trú trong khu rừng của ta".
Một buổi chiều, Thỏ đến bên bờ suối, lòng trĩu buồn nói với các bạn:
- Xin từ biệt các bạn! Mình phải đi...
- Sao vậy? Lệnh chỉ đuổi những ai có sừng thôi mà? Bạn có sừng đâu?
- Bạn không thấy đôi tai dài của tôi sao?
- Nhưng mà tai chứ có phải sừng đâu?
Thỏ vẫn nghẹn ngào:
- Tôi hiểu chúa Sơn Lâm! Khi mà các Ngài đã điên lên, thì không cần phân biệt sừng hay tai! Cứ cái gì dài dài là đuổi...
(La Fontaine)
Tục ngữ quê tôi có câu "Chẳng phải đầu cũng phải tai". Tôi hiểu nghĩa câu ấy là khi xảy ra đánh nhau, thì đừng luẩn quẩn ở đó, dù anh không là thủ phạm, dù không tham gia, nhưng vẫn có thể bị đánh oan.
Khi lớn lên, đọc La Fontaine, tôi gặp bài thơ này (chuyện trên đây), tôi lại thấy ra 1 câu tục ngữ khác: "Chẳng phải sừng cũng phải tai". Không biết hai câu này có chung họ hàng, gốc gác gì không, nhưng cũng thấy thật ngậm ngùi cho số phận thần dân.