13 tháng 4, 2010

CHỊ THIẾT NGƯNG

CHỊ THIẾT NGƯNG


Nhà văn nữ Trung Quốc Thiết Ngưng sinh ăm 1957. 49 tuổi (năm 2006) chị được bầu làm Chủ tich Hội Nhà văn Trung Quốc. Thiết Ngưng là vị chủ tịch thứ 3 trong lịch sử nền văn học cộng sản TQ, mà tiền nhiệm là hai nhân vật cực kỳ to lớn: Mao Thuẫn và Ba Kim.
Thiết Ngưng viết văn xuôi, truyện ngắn, tiểu thuyết.
Xin trích một đoạn văn của Thiết Ngưng:

"...Kiều ôm thằng Hữu. Thằng Hữu cảm thấy Kiều ôm rất chặt, tim nó đập mạnh hơn.
Kiều buông thằng Hữu ra, ghếch chân lên sập, chống tay nằm nghiêng, đưa mắt nhìn thằng Hữu nói:
- Lên đi chứ.
Thằng hữu cũng ghếch chân lên sập. Kiều bắt đầu cởi cúc áo.
Thằng Hữu cũng cởi cúc theo.
Kiểu cởi hẳn áo.
Thằng Hữu cũng cởi áo.
Kiều nằm xuống kéo cái chăn đơn đắp lên người mình, rồi vén chăn bảo thằng Hữu chui vào chăn.
Thằng Hữu chui vào chăn, sờ thấy cặp đùi Kiều để trần. Cặp đùi để trần của Kiều chà vào quần thằng Hữu. Kiều nói:
- Sao mày không cởi quần ra mà chỉ cởi áo, không muốn chơi à? Đã nói rồi thôi.
- Thế này thôi, đắp chăn cởi quần hay không thì ai nhìn thấy. Thằng Hữu nói.
Không phải là để cho ai nhìn, mà để chúng mình chơi. Đây là chuyện của hai ta.
Thằng Hữu vẫn không chịu cởi. Kiều giúp nó cởi dây rút. Thằng Hữu nói:
- Đừng cởi, Kiều làm buồn lắm. Để em tự cởi.
Kiều sờ khắp người thằng Hữu đang trần truồng. Thằng Hữu nói:
- Rồi sao nữa?
Kiều nằm ngửa nói:
- Tao nằm thế này, mày phải làm gì lẽ nào không biết? Chuyện chó mèo cũng biết làm.
Thằng Hữu thoáng hiểu, nhưng nó cứ nằm ngử bất động, hai tay kẹp chặt.
Kiều sờ soạng khắp người thằng Hữu, sờ đến một chỗ bỗng tay Kiều dừng lại, hỏi:
- Mày thử nghĩ xem, tại sao chỗ này của mày lại thừa ra, mà của tao lại không có? Tại sao lại thừa ra, tại sao lại không có? Tao nói mà mày vẫn không biết à? Đồ ngu, ngu chết đi được! Sau này liệu tao còn cần máy nữa không?
Kiều vừa nói, tay vẫn ấp vào chỗ ấy của thằng Hữu, thằng Hữu thấy chỗ ấy của nó có bàn tay của Kiều; Kiều lật người thằng Hữu lại..."
(Mùa Hái bông)
(Kiều là cô bé 15 tuổi, còn Hữu là chú bé 10 tuổi)


"Chúng tôi sang một gian khác, tôi lột hết áo quần của Hoà ra, tôi cũng cởi hết, vào thật sâu, cho đến khi chúng tôi biến thành hai con khỉ bằng đất, chúng tôi trần trưồng lấm lem ngồi ở giường, đầu óc tôi cảm thấy Hoà thật đáng thương. Nhưng Hoà lại tỏ ra thoả mãn, hai bầu vú lấm lem vẫn vểnh lên trước ngực, lúc quay bên này, lúc ngoắt bên kia..."
(Đối diện - truyện ngắn)

...

Còn nhiều đoạn như thế lắm.
Rất may cho Thiết Ngưng là chị sinh ra ở Trung Quốc. Ở đât nước tôi mà viết như thế chắc chắn là bị nhà quản lý lên án, bị báo chí "chân chính" chế biến để tiêu hoá rồi, làm gì có chuyện được giữ chức Chủ tịch Hội nhà văn và ung dung vào ngồi ghế đại Lễ Đường Nhân dân Trung Nam Hải với tấm thẻ: Uỷ viên dự khuyết Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc?
Làm nhà văn ở một nước lớn cũng sướng thật!
Ngả mũ! Ngả nón!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét