11 tháng 8, 2010

Mi Ki - Truyện ngắn

MIKI
TRUYỆN NGẮN

Cả nhà tôi ai cũng cưng Miki!
Miki là con chó đẹp và khôn. Mỗi khi ba tôi ra lệnh cho nó làm một cái gì đó, bao giờ Miki cũng lặng lẽ ra chiều suy nghĩ rồi hất nhẹ mớ lông trước trán, lòa xòa xuống mắt rồi mới thi hành mệnh lệnh một cách hoàn hảo. Nó biết ba tôi là ông chủ, người có quyền lực tối thượng trong căn nhà này. Còn khi tôi bảo nó làm việc gì, như đi lượm trái banh chẳng hạn, thì nó vui vẻ làm theo ngay, nhưng thường không đến nơi đến chốn. Nó hay giỡn mặt tôi!

Ba tôi bảo Miki thuộc giống chó khôn và đẹp vào hàng nhất thế giới. Một ông bạn người nước ngoài, là đối tác liên doanh với Tổng công ty do ba tôi làm giám đốc, đã cất công  lùng mua mãi tận đâu ấy, xa lắm làm quà biếu cho ba. Lúc đầu tôi nghĩ dù sao thì nó cũng chỉ là con chó, vì có lần nó đã thượng lên gối của ba mà... tè! Nhưng ít lâu sau, cả nhà tôi phải công nhận là nó khôn, và chính thức coi nó như thành viên trong gia đình. Ai đi về cũng hỏi Miki trước nhất, và bao giờ cũng nhận được sự niềm nở vô điều kiện của nó!

Gia đình tôi, ba mẹ và tôi, giờ có thêm Miki là bốn thành viên!
Tôi quên, còn một người nữa, đó là dì Tám, người giúp việc cho chúng tôi. Dì Tám ở dưới quê, tôi cũng chẳng biết tỉnh nào. Tôi chỉ thấy dì như cái bóng trong nhà, lờ mờ nhưng chỗ nào cũng thấy dì hiện diện. Ngoài công việc lau nhà, giặt ủi, cơm nước... cho cả nhà, dì Tám còn có một nhiệm vụ đặc biệt do ba tôi giao là tắm cho Miki, và đến bữa cho nó ăn. Ba nói rằng một người cho Miki ăn thôi để nó khỏi ăn tạp, tránh người ta đánh bả. Con chó khôn thiệt, đôi khi tôi thấy nó cũng nũng nịu không chịu ăn, như là muốn làm khó cho dì Tám. Có lẽ nó cũng biết dì là người ở, làm công trong nhà chúng tôi.
Tết, dì Tám xin về quê ăn Tết với các con của dì. Ba mẹ tôi lo tiền công và quà cáp cho dì chu đáo, rồi dặn dì nhớ lên sớm. Trước khi về, dì Tám cúi xuống vuốt mớ lông trắng bốp của Miki rồi mới ra cổng!
Bữa chiều hôm ấy mẹ tôi lấy cơm và thịt cho Miki ăn. Con chó đứng trước đĩa thức ăn rồi nhìn chúng tôi, ngờ vực. Nó khẽ rít lên những tiếng nhỏ trong cổ họng, rồi lui vào góc phòng, không chịu ăn. Mẹ tôi thông báo tin này cho ba tôi, ông ngồi váo bàn ăn, lắc đầu: chắc nó còn no! Tôi cũng nghĩ thế!
Chiều hôm sau tôi đi học về, Miki vẫn nhảy ra quấn lấy chân tôi như thường lệ, nhưng đến bữa vẫn không chịu ăn. Ba tôi bảo: kệ nó, đói khắc phải ăn! Tôi cũng nghĩ thế!
Hôm sau, hôm sau nữa Miki vẫn không chịu ăn, mẹ tôi bảo hay nó ốm? Nhưng không, nó vẫn niềm nở với mọi người! Đến ngày thứ năm, con Miki bắt đầu uể oải, nó gầy đi, không còn cái vẻ tinh quái nữa. Mẹ tôi phàn nàn với ba:
-Nó nhớ chị Tám! Tại anh biểu để một mình chị Tám cho nó ăn! Giờ thì... chỉ có chị Tám cho nó mới ăn!
Ba tôi bưng đĩa thức ăn cơm trắng và thịt bò xào thơm phức đặt trước mũi Miki. Nó hít hít một lúc, tôi thấy nước miếng nó ứa ra. Nhất định nó phải ăn, tôi nghĩ trong bụng! Nhưng Miki nằm xuống, hết nhìn ba, lại nhìn đĩa thức ăn rồi ngoảnh đi chỗ khác! Ba tôi quát lên: Đúng là ngu như chó!
Hôm sau nữa thì chúng tôi cuống lên thật sự. Miki đã nằm bẹp xuống sàn nhà, ba tôi dúi đĩa cơm thịt vào miệng nó, nhưng con chó dứt khoát lắc đầu, thụt lùi. Ba tôi ghé sát vào tai Miki:
-Tao lạy mày, chó ơi! Ăn đi lấy một miếng! Mày mà chết thì...
Tôi thấy Miki vẫn nằm im, nước dãi và nước mắt nó chảy ra dàn dụa, nhìn đĩa cơm, nhưng vẫn không ăn. Ba tôi quay sang mẹ:
-Đi rước ngay chị Tám lên!
Nhưng không ai biết nhà dì Tám ở đâu!
Đến ngày thứ mười thì con Miki chết! Ba tôi, mẹ tôi và tôi đều buồn lắm!
Hai hôm sau, trong lúc ba mẹ tôi đi vắng thì dì Tám lên. Dì có quà cho tôi là một xâu bánh tét nhân dừa. Trong lúc bóc bánh cho tôi ăn, dì hỏi:
-Ủa, Miki đâu rồi mà không thấy nó ra mừng dì hả em?
Tôi dẫn dì Tám ra góc vườn, chỉ vào nấm đất nhỏ nhoi, nơi tôi chôn Miki. Dì ngồi xuống, bàn tay vỗ nhẹ lên mộ Miki, an ủi nó. Tôi kể cho dì nghe những gì đã xảy ra với Miki. Nghe xong, dì ngẩng lên nhìn tôi, tôi thấy những giọt nước mắt lăn trên má dì, vỡ ra!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét