19 tháng 6, 2013

Chương 2: Mẹ! (Trích trường ca "Những người mất tích")



Mẹ dắt con đi đến đoạn đường này
Rồi lặng lẽ
thả tay
Con lập tức bị cuốn vào giông bão
Chiến tranh,
mặc nhiên hình thành quỹ đạo
vạch ra từ những ngọn bút chì
vòng tuần hoàn đẫm máu
Đầu đang rơi, xương thịt sẽ tan tành
Mẹ cầm bằng không đậu
Từ ngày còn xanh!


Niềm tin ngút ngàn, táp ngọn cỏ tươi
Cầm bằng thiêu rụi núi
Lửa căm hờn đốt trăm năm tro bụi
Nung chảy dung nham, kiêu hãnh rã rời

Cầm bằng như hòn máu đánh rơi
Bước qua rãnh đời ẩn khuất
Không lưu ly một kiếp con người.
Cầm bằng như nấm đất
Ngăn dòng lũ trôi!

Hòn đất vườn của mẹ không thể ngăn dòng lũ
Hòn máu đỏ của mẹ không chặn được quân thù
Hạt giống của cha vừa cháy lên rực rỡ
Thung lũng hành quân khói lửa mịt mù
Cái chảo khổng lồ
rang khô
trăm ngàn niềm hy vọng
Gió linh hồn thăm thẳm bến thiên thu.

Đen trời
Đàn kền kền đợi xác
Đất không còn đủ để chôn người
Những linh hồn tan tác
Con đã thành hành khất, mẹ ơi!

Con ăn xin giữa lưng lửng lưng trời
Không đất, không mồ, không nơi nương tựa
Không thân xác sao hoàn hồn được nữa
Trắng tuổi tên, trắng toát cả linh hồn!

Cô đơn trong cõi dãi dầu
Một đời người chỉ còn câu
Mất tích!


*

Mẹ trở về nhìn manh áo con chưa giặt
Rối bời
Đau đáu bóng con in trên vách đất
Ngọn đèn khuya khoắt
Bài học dở dang
Không ai cắt mà ruột đau như cắt
Trống một chỗ nằm bên rổ khoai lang
Không ai mất mà một mình mẹ mất
Tiếng mọt vu vơ nghiến xiết nỗi bàng hoàng.

Mẹ vẫn đói như suốt đời mẹ đói
Mẹ không ăn, như một kiếp nhịn nhường
Mẹ im lặng như không có gì để nói
Chỉ đong đầy bát nước vối nhớ thương.

Giọt nước tràn ra bên ngoài bát nước
Mẹ trân trân nhìn bát nước không đầy
Coi như khuyết một đứa con bé bỏng
Như cuộc đời mẹ khuyết một ngón tay
Những ngón tay có ngón dài ngón ngắn
Băng bó sao cho kín nỗi đau này
Trao một ngón vào trường chinh dân tộc
Tiếng ì ào của chiếc cối đang xay.

Tiếng gà gáy gấp, trăm con gà gáy
Canh ba mẹ ngồi vá lại mảnh áo con
Không đủ sáng ngọn đèn dầu ma-dút
Khói mùa đông cuồn cuộn đen ngòm.

Tiếng gà gáy bồn chồn rồi đơn độc
Cố gào lên cho sáng mặt trời
Con của mẹ đang trèo đèo, vượt dốc
Mũi tên nào, trời đất tránh con tôi!

Tiếng gà gáy một mình rồi tắt lịm
Đêm tím bầm, nghe bước chân con
Không thể khác, bước từ trong bụng mẹ
Gót chân nhỏ đạp mơ hồ khe khẽ
Bước vào đời bằng chập chững lon ton
Theo cha đi lặng lẽ
Gặp cơ man trăm ngàn thứ vuông tròn

Con chưa biết những ngày dâu bể
Con chưa biết cái cành, cái rễ
Níu vào nhau mà sống ở trần gian
Con chưa biết lẽ đời trong đục
Quê hương ta trăm mối cơ hàn.

Trời dần sáng, gà thôi không gáy nữa
Mẹ vấn tóc, chải đầu bên bậu cửa
Tóc rối ơi, sao bối rối thế này
Lòng mẹ bần hàn rạn vỡ
Cái nghèo sao bằng cái đắng cái cay!

Con về đây!
Con của mẹ về đây
Con không thể về sớm hơn được nữa
Bốn mươi năm mẹ ngồi bên bậu cửa
Xót xa cho tóc rối cũng không còn
Con không về, dù một lành, một dữ
Cỏ đã xanh rồi,
Hoa rực rỡ màu son.

Con về đây
Con của mẹ về đây
Không dấu vết, không tháng ngày cúng giỗ
Không một nén hương, không bia, không mộ
Cứ mày mò theo hơi hướm mà đi
Mùi rơm rạ lẫn trong khói trắng
Dấu vết thơ ngây cỏ mọc xanh rì.

Con đã về
Con của mẹ đã về
Con đứng ở đâu, con ngồi đâu,
Hả mẹ?
Người mất tích tan rồi
Tiểu tốt, vô danh lòng đau như xé
Ai định cho con một suất làm ma
Ai chứng kiến cho con một cái tên để gọi
Ai cho con bước qua cửa vào nhà?
Ngoài cánh cổng gió bấc reo như cứa
Con nép vào tấm rại tránh người qua!






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét