15 tháng 10, 2009

MỘC MIÊN - THƠ

MỘC MIÊN(*)
                                                                                    Gửi Nguyễn Thị M.


 
Đã có điều gì vĩnh viễn ở trong nhau
Anh nghĩ thế và tin là có thật
Màu hoa đỏ rải đầy mặt đất
Dẫn anh về rạo rực tháng năm xưa... 





Buổi chiều ơi, ta khát một cơn mưa
Để được ngây thơ, được vụng về, để được...
sà vào nhau dưới bầu trời dại dột
Những ngón tay đan trong khoảng lặng khôn cùng. 




Trời đang xanh, mây thì trắng bềnh bồng
Em đỏ thắm giữa một bầy chim hót
Em sẽ chín, thả vào anh trắng toát
Ngoảnh mặt vào đâu, miền hơi thở dịu dàng.


Anh với tuổi thơ hoa gạo nở tràn
Không thể ngờ, có một chiều như thế
Em đã bừng lên, dù tất cả đã qua rồi, dù không còn thơ trẻ
Dòng sữa theo anh đi đến tận cùng này. 



Ta nợ cuộc đời khoảng lặng đắm say
Em đã đến miên man từng lối nhỏ
Anh đắm đuối giữa một trời hoa đỏ
Em,
Người đàn bà cuối cùng ca hát giữa đời anh.


Thác Giang Điền 10-8-2009
______________________________
(*) Cây gạo, hoa đỏ thắm. Quả gạo chín nở bông trắng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét