17 tháng 10, 2009

Ông láng giềng ơi

ÔNG LÁNG GIỀNG ƠI!
                                                                                                                                                                                                                   Truyện  ngắn
 
Ba mẹ tôi thật khéo sanh: liền tù tì bốn chị em gái mà tôi là út. Chị Hai đảm đang và nghiêm khắc như một lãnh tụ. Chị Ba u sầu và bí hiểm, còn chị Tư thì ngược lại, thích thời trang, ưa nhảy nhót, ồn ào như một chiếc xe lam, theo lời chị Hai. Còn tôi, tôi chỉ thích ăn vặt, rong chơi và... ngủ! Cả bộ "tứ quái"được ba mẹ giao cho nguyên một tầng lầu, ở đó chúng tôi tha hồ hò hét, tâm tình và đôi khi giàn giụa nước mắt.
Cuộc sống của chúng tôi đang êm đềm và đơn điệu trôi như một dòng suối nhỏ, có phần ẻo lả, bế tắc, thì bỗng đâu bị (hay được?) khuấy động bởi căn nhà đối diện bên kia con hẻm nhỏ. Thật ngẫu nhiên và trớ trêu làm sao, gia đình họ cũng có đến bốn tên con trai, tầm lứa chúng tôi. Chúng cũng đang lớn và đang nhiều chuyện. Chúng tôi âm thầm quan sát và biết chắc bọn họ cũng đang theo dõi chúng tôi.
Tên có vẻ đạo mạo của một thấy tu, có lẽ là anh cả. Tiếp đó là một tên tóc dài chấm vai, mặt mày cau có, hợp với một họa sĩ. Một tên có vẻ sì-bo, cười nói vô duyên. Tên thứ tư, tôi ghét nhất, với cặp kính cận dày cộp, hễ về nhà là ôm đàn ra ban công ư ử: "Cô láng giềng ơi...", đầy vẻ khiêu khích.
Và rồi, chúng tôi cũng vô duyên không kém: lần lượt ghép đôi với từng tên. Chị Hai làm bà mục sư; chị Ba thành thím thợ vẽ; chị Tư sẽ đi nuôi một ông chồng gãy giò... Còn tôi, mấy bà chị gán cho tên... lêu lổng! Tôi ức lắm và mấy lần phát khóc. Mỗi lần tên cận thị ư ử ngoài ban công nhà hắn với điệp khúc: "Cô láng giềng ơi, cô còn nhớ tới tôi..." là tôi chui vào phòng, leo lên giường trùm mền, nguyền rủa. Cuộc sống của chị em tôi trôi đi xáo trộn và êm ái.
Khi chúng tôi về quê mấy ngày, lúc trở lên thành phố, bước vào căn phòng của mình, một cảm giác thiếu vắng ùa vào. Tôi ra ban công ngó sang, các cửa phòng của ngôi nhà bên ấy đóng kín. Hai ba ngày trôi qua, chị em tôi không ai nhắc đến những người láng giềng, nhưng hình như tất cả chúng tôi đều muốn có ai đó nói ra chuyện gì đã xảy ra với nhà "bên ấy".
Cuối cùng thì chị Ba cũng lặng lẽ thông báo: họ nhập ngũ, ra trận cả rồi! Chiến tranh mà!
Tôi im lặng ngó sang bên ấy, rồi lặng lẽ trở về phòng , thả mình xuống giường, bất ngờ, hát thật to, như muốn gào lên:
- Ông láng giềng ơi! 

HĐQ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét