17 tháng 10, 2009

Quên - truyện ngắn

QUÊN


Truyện ngắn

Giữa trưa nắng gắt gao, đất pha cát trắng chói mắt người. Đấy là miền Nam trung bộ, người còn thưa, đất còn dễ dãi.
Tôi tìm được một ngôi nhà nhỏ, mua hai ngàn khoai lang luộc, ăn cầm chừng để chờ đến hai giờ chiều ủy ban xã làm việc.
Chủ nhà là một phụ nữ nghèo quá, nên không được đẹp, hỏi tôi ở đâu tới. Tôi lại hỏi bao giờ thì mưa. Lập tức chị cởi mở, như cái máy, nói về mưa, nói như chưa bao giờ được nói. Mưa Khu Sáu cũng rất là kỳ cục.
- Bữa đó, trời mưa lớn và dai. Có mấy anh trên lâm trường ghé vô nhà tôi đụt qua cơn. In là ba anh thì phải. Tới chừng khuya, họ đội mưa ra về. Tôi không cản, lên giường nằm. Xíu sau, có một anh quay lại, kêu là quên một chiếc dép. Cầm chiếc dép rồi ảnh đứng giữa nhà, không nói...
Tôi tò mò: Rồi sao?
- Rồi... Quên ơi Quên?!
Một thằng bé tuy đen đủi nhưng bụ bẫm chạy ra, leo vào lòng mẹ. "Rồi... đây nè!"...
Chị dứ dứ đứa con đẹp như củ khoai lại phía tôi. Tôi cũng cười theo nụ cười hạnh phúc của chị.
- Giờ anh ấy, à ba cháu bé... ?
- Ảnh nói ảnh quên... cái áo! Đi lấy rồi!
- Chắc ảnh cũng sắp về? Đi lâu chưa chị?
- Ừa... Cũng ba năm mấy!
H.Đ.Q.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét