18 tháng 10, 2009

Nửa vời - Thơ


NỬA VỜI

Tôi sinh ra vào giữa lúc nửa vời
Chạng vạng trời chiều, đêm đen chưa tới
Nắng đã tắt, hồi quang còn níu lại
Nhợt nhạt ánh chiều, thăm thẳm tà dương.

Tôi lớn lên ở giữa ngã ba đường
Một nửa vào rừng, nửa kia ra phố
Một con mắt nhắm vào lo sợ
Một mắt nhìn cũng nửa trắng, nửa đen.
Gặp một người nào cũng nửa lạ, nửa quen
Cứ định hỏi, lỡ đâu lầm người lạ
Lơ đãng đi qua, sợ mình bất nhã
Đứng lại chờ, có ai hỏi mình đâu!

Tôi từng qua bao nhiêu khúc sông sâu
Biết mấy non cao, bao sườn dốc đứng
Bao phen lên bờ, mấy lần xuống ruộng
Tưởng đã đến nơi, mà vẫn ở lưng chừng!

Suốt cả cuộc đời tất tả yêu đương
Mà chỉ gặp trái tim khôn khéo quá.
Tôi cho hết, chỉ nhận về một nửa
Ân chẳng nên ân, tình chẳng là tình!

Thôi cũng nhờ em tôi mới nhận ra mình
Một nửa là người, nửa kia là cây cỏ
Hoang dại quá, chân tình say đắm quá
Nhận cái nửa vời, ngơ ngác đứng chờ ai?

11-2001
(Hát chẳng theo mùa)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét